Viết bài tập làm văn số 1 lớp 10
Đề 2: cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống của con người trong thời khắc giao mùa (sang thu, sang đông, thanh lịch xuân hoặc sang hè)
Đề 3: Cảm nghĩa về một bạn thần yêu thương nhất của anh ấy (chị).
Bạn đang xem: Viết bài tập làm văn số 1 lớp 10
Đề 4:Nêu cảm nghĩ trông rất nổi bật nhất về một mẩu truyện mà anh (chị) tới lúc này vẫn quan yếu nào quên như: Chuyện cô gái Nam Xương, loại lược ngà, bố của Xi- mông…
Đề 5:Cảm nghĩ về một bài xích thơ hoặc một bên thơ.
Bài viết tiên phong hàng đầu lớp 10
Đề 1:Cảm suy nghĩ của em ngày đầu tiên bước đi vào trường PTTH
Lập dàn bài1) Mở bài xích :Khái quát về quang cảnh ngày khai học - ngày đầu bước chân vào trường cấp cho 3!2) Thân bài xích :a) - cảm giác khi làm cho lễ khi giảng - bạn mơi chung lớp và hình ảnh của chúng ta cùng trường, nhất là những chúng ta khoá đầu như mình!( phối kết hợp tự sự, tả cảnh với khắc hoạ hình ảnh)b) - biểu đạt sơ lược không gian lớp học ngày đầu tiên. - Thầy cô như vậy nào? - vai trung phong trạng, xúc cảm của bạn khi tham gia học những máu học đầu tiên ( con kiến thức, môi trường thiên nhiên học tập và phương pháp học của cấp cho 3...) - có thể sơ lược về ko khi dịp tan lớp.3) Kết bài xích :Khái quát trung khu trạng trong thời gian ngày đầu học cấp 3! Nêu cảm giác về mái trường mới này!
Bài làm 1Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng sẽ gồm riêng mang lại mình phần lớn khoảnh khắc cạnh tranh quên của quãng đời học tập sinh.Và so với tôi cũng vậy,những ngày tháng chia ly với mái ngôi trường cũ để cách vào môi trường mới,một cánh cửa new của đời tôi thật sự là khoảng thời gian ngắn khó quên.Chia tay với chiếc khăn quàng đỏ,với mái trường cung cấp hai,ngưỡng cửa cấp ba đã dần đến.Một xúc cảm bồi hồi,là lạ lại tràn về vào tôi.Tôi ngỡ như mình được về bên với số đông ngày đầu phi vào lớp Một,nhỡ như các ngày đầu chập chững bước qua cánh cổng THCS.Cảm giác ấy vẫn khó khăn tả như ngày nào.Cánh cửa thpt đã lộ diện sau tía tháng hè oi ả.Nơi đây giờ so với tôi lạ lẫm hoàn toàn.Trường mới,bạn mới,thầy cô mới,cách học new và cả một môi trường thiên nhiên mới.Tôi sẽ bắt buộc thích nghi dần,làm quen dần với môi trường mới vì bố năm cuối ở đâysẽ đưa ra quyết định cuộc đời tôi.Tôi hốt nhiên nghĩ rằng đây đã là khoảng thời gian thật sự gian nan,thử thách vì đấy là nơi tôi cho rằng xa lạ.Nhưng không,ý nghĩ ấy dần dần bị dập tắt lúc tôi mang lại trường thừa nhận lớp,biết thầy cô,bạn bè,lớp học tập mới.Lúc ấy,tôi mới biết toàn bộ đều gần gũi như những ngày tôi còn học tập ở những lớp dưới.Mọi thứ quả thật đều rất mới,từ quang quẻ cảnh,ngôi ngôi trường và đến hơn cả những nhỏ người.Thế nhưng tất cả như hồ hết lưu lại mang đến tôi hồ hết kí ức về khởi đầu chập chững ấy.Tháng Tám-tháng giao mùa từ cuối hạ lịch sự thu-tháng mà hầu hết chùm phượng vĩ chỉ từ thưa thớt vài nhánh nở muộn.Và cũng là tháng mà công ty chúng tôi đến ngôi trường với những bài học đầu tiên.Giờ đây tôi đã là học sinh cấp ba,được mặc trên mình cỗ đồng phục áo white viền xanh kết hợp váy xanh xếp li dường như trông tôi chị em tính hơn so cùng với hồi cấp 2 mặc quần tây áo trắng.Được mặc cỗ đồng phục mới mà trước đó tôi chưa từng mặc,ngồi sát người bạn tôi trước đó chưa từng quen,được học hầu như thầy cô mà bây giờ tôi new biết.Những cảm hứng lại trào dâng khó khăn tả xẽn lẫn cả niềm vui nhưng hòa vào đó lại thoáng chút nỗi buồn.Niềm vui vị tôi đã như được trưởng thành và cứng cáp hơn và theo thông tin được biết thêm những điều mớ lạ và độc đáo tử những bài xích dạy,bài học mới.Nhưng tôi bi thương vì đâu đó tôi thao1ng thấy những người thầy cũ,những người các bạn cũ và cả mọi lời khuyên thực bụng của thầy cô vào ngày tôi xuất sắc nghiệp cấp cho 2.Nhưng thời gian có khi nào dừng lại,nó sẽ âm thầm trôi mãi,trôi mãi không khi nào dừng.Và tôi vẫn phải nỗ lực để sở hữu tưng giây,từng phút ấy.Mái trường thpt là vị trí tôi chỉ"dừng chân"ở cha năm học. Ba năm quãng thời gian không phảo là dài tuy nhiên tôi nghĩ thời hạn ấy sẽ đủ nhằm tôi lưu giử các kỉ niệm rất đẹp về ngôi trường new này.Và chắc rằng tôi sẽ không bao giờ quên được ngày này-ngày đầu tiên tôi bước vào ngưỡng cửa THPT.
Bài có tác dụng 2
Lần trước tiên bước qua cánh cổng trường, tôi thấy lòng bản thân bồi hồi, một xúc cảm kì lạ!. Một thứ cảm hứng khó có thể đặt tên, đó là sự việc ngỡ ngàng, lạ mà quen xen lẫn chút tự hào, hãnh diện. Không còn là cái xúc cảm sợ hãi, nhút nhát oà khóc vào lòng chị em như ngày đầu tiên vào lớp 1. Cũng không hề là cảm hứng rụt rè với hầu như mơ ước trong sáng rất đỗi ngây thơ lúc ngày thứ nhất bước vào cấp II. Đã bao lần trải qua cái cảm hứng của “ngày thứ nhất đi học” dẫu vậy lần đó lại khác, một cảm hứng lạ, một cảm xúc mới. Tôi đã cứng cáp hơn vào suy nghĩ, bên cạnh đó cảm xúc sẽ nói với lưu ý đến của tôi: “Ta đã to rồi - 15 tuổi. Bước chân đã chững chạc hơn, để lao vào một môi trường học tập mới, nhiều khó khăn thách thức đang đón chờ”.Ngôi trường uy nghiêm trong ánh nhìn của tôi, tuy thế thật gần gũi như ngôi nhà thứ nhị khi tôi cảm nhận bằng trái tim. Tôi ngoài ra bị hòa lẫn vào trong sự náo nức, đông vui của không khí ngày thứ nhất đến trường. đầy đủ người ai ai cũng ăn mang đẹp cùng nghiêm chỉnh, chúng ta học sinh sở hữu trên mình chiếc áo sạch trơn khôi cùng với nét phương diện rạng rỡ. Thầy cô ân cần, đến nơi chỉ bảo học viên mới về trường, về lớp. Một xúc cảm thật êm ấm len lỏi vào vào dòng xúc cảm của tôi. Toàn bộ đều mới mẻ và lạ mắt nhưng thật thân thương,...Ý nghĩ về về trường, về thầy cô có chút khang khác, có chút tưởng ngàng, kỳ lạ lẫm. đồng đội lần đầu tiên gặp mặt, trao nhau sự hoảng loạn ngượng ngùng, thầy cô trao cho học viên sự ấm cúng thân thiện. Và rồi toàn bộ mọi bạn sẽ thân mật với nhau, sẽ là một trong những gia đình. Tôi tin là như vậy. Bao gồm từ ngôi nhà này, là sự khởi đầu của hầu như khó khăn, thách thức mà tôi sẽ buộc phải vượt qua để sở hữu được thành công mà tôi luôn luôn mong đợi. đề xuất rồi, tôi đã hiên ngang cách qua phần đông khó khăn, tự tin thách thức với hồ hết thử thách, nỗ lực phấn đấu tiếp thu kiến thức thật tốt.Ô kìa! Bất chợt gồm tia nắng phản chiếu vào khuôn khía cạnh tôi rạng rỡ, tràn trề trong tim và hòa vào không khí ngày thứ nhất đến trường. Buổi tối về nhà, tôi vẫn còn đấy miên man với dòng cảm hứng của ngày quan trọng này, đọc xong xuôi nhật kí trước tiên vừa viết, tôi nhâm nhẩm giai điệu quen thuộc trong bài bác “Ngày thứ nhất đến trường” của ca sĩ Mỹ Tâm: “Lòng ngạc nhiên khi tôi bước vô trường với quanh tôi như trong niềm mơ ước khoe hương thơm thắm tươi. Khoác áo bắt đầu như trăm hoa đua nở. Như thế nào ai ơi ai ơi gồm biết chăng?...”. Tôi mong sẽ khóa chặt được giây phút thiêng liêng của “Ngày đầu tiên” này lại, bằng chiếc khóa yêu thương, để rồi vẫn mãi là ngày thứ nhất đáng nhớ trong cuộc sống tôi.
Bài làm cho 3
Hôm nay, trường Lam Sơn khai trường năm học mới.Đã 5 năm ta xa lánh trường, 5 năm ta khoác bỏ chiếc áo đồng phục, 5 năm ta không còn được tham gia vào trong ngày tựu ngôi trường nữa. 5 năm với từng nào đổi thay, bao nhiêu biến núm cuộc đời.Cũng thời nay cách đây 8 năm, ta y như các em học viên đang học tập lớp 10 ngôi trường Lam bây giờ, ngơ ngác lao vào cánh cổng trường. Lần thứ nhất ấy, ta thấy ngôi trường của ta thật đẹp, thiệt hoành tráng. Ta vui lắm. Các thứ đều rất mới lạ, đầy bí mật đối cùng với ta, ta phù hợp thú tìm hiểu dần dần. Từ những cái bàn ghế chắc chắn tới chiếc bảng màu xanh lá cây lần đầu tiên ta thấy. Cả những bạn cùng lớp xinh xắn, giỏi các anh chị em khóa bên trên chững chạc. Toàn bộ đều mỹ miều lắm.Ngày tựu trường thứ nhất của phổ thông cũng là ngày đầu tiên ta mang áo dài. Mẫu áo lâu năm trắng tinh khôi! Ta như con quạ hóa công lúc mặc loại áo ấy bởi lẽ vì ta thấy mình phệ hơn, thướt tha hơn, đáng yêu hơn. Cái áo nhiều năm ấy theo ta suốt 3 năm đa dạng và được treo ngay ngắn trong tủ quần áo của ta trong cả 4 năm đại học. Ta không một lần khoác lại dòng áo ấy khi vào đại học chưa phải vì ta đã bao gồm thêm 2, 3 dòng áo dài mới với nhiều màu sắc đẹp hơn. Ta không mặc vị ta đang không còn tồn tại được vẻ vô tư, hồn nhiên, không còn tồn tại được trung ương hồn trong sạch như lúc còn học diện tích lớn nữa. Cuộc sống đời thường sinh viên với phần đông bon chen, phần nhiều khó khăn, va vấp với rất nhiều con người khác biệt khiến vai trung phong hồn ta chai sạn, ta bị vương vết mờ do bụi bẩn. Ta thấy trinh nữ khi phủ lên mình chiếc áo nhiều năm trắng ấy.Ta nghe những em đã học nghỉ ngơi trường nói không say mê mặc áo dài, khó chịu khi trong năm này tựu ngôi trường lại cần mặc áo dài. Hình như đối với những em, mang áo dài là một trong những cực hình.Các em đâu biết rằng, trong tương lai các em đang nuối tiếc vì chưng khi vẫn học diện tích lớn ko dc khoác áo lâu năm mỗi tuần đấy. Nó cũng là một trong những nét văn hóa của ngôi trường Lam để tự hào với đồng đội khắp địa điểm đó.Có lẽ, so với các em mặc áo dài là mất từ do, mặc áo lâu năm không thời trang bằng những bộ đồ áo đầy đẳng cấp cách. Áo lâu năm quá đối chọi điệu so với những cái áo khác. Xuất xắc vì những em là cố kỉnh hệ 9x, các em tân tiến hơn, các em chối quăng quật vẻ đẹp 1-1 giản, bình thường do chiếc áo dài sở hữu lại.Nhưng dù tiến bộ tới đâu thì hồn dân tộc vẫn không thể mất đi được đâu!Giờ ta đã không còn là học viên phổ thông, đã chuẩn bị đi làm, nhưng mà ta luôn luôn nhớ về ngày ta vào ngôi trường phổ thông. Đó là ngày trước tiên ta mang đến trường được mẹ đưa tới và ngóng ở cổng trường. Nghe cực nhọc tin quá, nhưng lại đó là sự thật. Suốt 9 năm đi học, ta không 1 lần dc bà bầu hay bố, hoặc ông bà mang đi học. Cha mẹ ta còn bận đón những khóa đào tạo trò vào ngôi trường như thầy ta đang đón ta khi ấy. Ta vui lắm. Vui vì chưng cảm thấy có mẹ kề bên trong ngày đầu bỡ ngỡ ấy, vui vì dù có muộn nhưng mà ta vẫn cảm nhận dc niềm hạnh phúc khi có chị em đưa tới trường như bao anh em khác.Ba năm trung học đi qua thật nhanh, như cơn gió phảng phất rồi lưu lại trong tích tắc này là ta cùng một giọt thời gian rất khẽ. Có phải là "ta trải qua những năm tháng ko ngờ. Vô bốn quá để hiện thời xao xuyến". Giờ cũng vẫn luôn là ngôi ngôi trường Lam ấy, cũng vẫn chính là khung cảnh học tập trò ấy, cũng vãn là số đông thế hệ thầy cô với bao bằng hữu năm xưa nhưng toàn bộ giờ chỉ với là hoài niệm!!!Chưa một lượt trở về trường xưa, chỉ nghe tin về trường qua bằng hữu và những em khóa sau. Ta ghi nhớ trường, nhớ các bạn cũ, nhớ thầy cô lắm. Ngồi ngẩn ngơ phát âm lại song vần thơ cũ của Hoàng Nhuận Cầm:"Nỗi lưu giữ chẳng khi nào nhớ thế.Bạn gồm nhớ trường, ghi nhớ lớp, ghi nhớ tên tôi?"Thèm lắm một tiếng trống ngôi trường xưa vọng lại!
Bài có tác dụng 4
Thế là tôi đã vào học tập ở trường Trung học rộng lớn được bố tuần. Bố tuần thiệt đầy ấn tượng, vì chưng mỗi khi bước chân đến lớp, tôi lại tò mò thêm được không ít điều bất ngờ, thú vị từ bạn bè, trường đoản cú ngôi trường new và từ cuộc sống đời thường học sinh Trung học đa dạng còn đầy mới lạ với tôi.
Đã chín lần tôi được dự lễ khai giảng năm học mới, vậy cơ mà trước lễ khai giảng năm nay - năm lắp thêm mười, tôi vẫn không ngoài hồi hộp cùng lo lắng. Bố mẹ cũng phải kinh ngạc về sự hồi vỏ hộp của tôi, về một đứa vốn nghịch ngợm và khỏe khoắn như tôi nhưng cũng hoảng sợ như thế. Ko nôn nao sao được lúc niềm mong muốn và mục tiêu phấn đấu của tôi đã trở thành hiện thực. Với tôi, ngôi ngôi trường mới không quen đấy nhưng lại cũng không còn xa lạ như một thế nhân.Suốt tư năm học tập Trung học cơ sở, ngày nào đi học tôi cũng trải qua ngôi ngôi trường ấy. Đã các lần tôi dừng lại để chú ý vào, để mong ước và để quyết tâm. Từ bên cạnh cổng, tôi nhận ra sự thay đổi sắc lá của rất nhiều hàng cây to lớn thẳng tắp trong sảnh trường. Ngôi ngôi trường cũng mềm dịu hơn cùng rất sự thay đổi của mẫu sông Hưng Long quen thuộc, chỗ mà toàn bộ lũ trẻ shop chúng tôi chẳng không quen gì. Đặc biệt truyền thống lâu đời học tập trong phòng trường là điều lôi cuốn đối với bọn chúng tôi. Tôi mơ ước, rồi kiêu hãnh, từ bỏ hào lúc được trở thành một trong những phần thân yêu của ngôi ngôi trường ấy.Lòng tôi vẫn hồi hộp không yên. Mọi môn học tập sẽ khó hơn, có khá nhiều quy định mới ở trong phòng trường cơ mà tôi sẽ phải trang nghiêm thực hiện. Các thầy cô thì bao gồm khi tôi sẽ quen khuôn mặt nhưng chưa được trực tiếp học bao giờ, bởi thế mà chắc có khá nhiều điều lạ lắm! với lại thêm bằng hữu nữa chứ. Có một vài bạn học cùng lớp 9 cùng với tôi nhưng lại còn biết từng nào là chúng ta mới. Bao gồm chơi vui như lớp cũ của bản thân mình không? bao gồm đoàn kết và thân thiện?... Lại nữa, người nào cũng bảo học Trung học rộng rãi là quan lại trọng. Nó cách đệm để ban đầu định hướng đến tương lai. Cố đấy, lao động trí óc tôi cứ hoa lên từng nào ý nghĩ. Hồ hết ý nghĩ có tác dụng tôi ngay ngáy không yên. Tôi sở hữu theo tất cả những cảm xúc tự hào, hãnh diện, hồi hộp, băn khoăn ấy cho trường trong sự kiện khai giảng đầu tiên.Buổi lễ hôm ấy ngắn ngọn nhưng sâu sắc. Tôi đặc biệt tuyệt vời với bài diễn văn của thầy Hiệu trưởng. Tôi lắng nghe với ngấm trọn hầu như lời của thầy về trách nhiệm của mỗi học viên khi được học tập ở một ngôi trường nhiều truyền thống. Tôi xúc động và bâng khuâng man mác lúc nghe một học viên lớp mới phát biểu những cảm giác đầu tiên.Buổi lễ tan, shop chúng tôi học ngay những bài học mới. Đúng như chúng tôi cảm nhận, kiến thức và kỹ năng mới, lạ với khá khó. Thế nhưng sự chậm lại chỉ thấy sinh hoạt lớp tôi trong buổi học tập đầu tiên. Rất nhiều ngày sau đó, thân quen bạn, quen thuộc thầy, công ty chúng tôi tự nhiên đã sôi sục hẳn lên. Lớp học tập háo hức và thân ở trong chẳng không giống gì khi vẫn học trong lớp chín.Cuối tuần, chúng tôi ban đầu tham gia lao động. đề nghị góp một cái nào đấy cho ngôi ngôi trường mới, ta mới thêm quý thêm yêu. Ngày lao cồn tuần đầu tiên thật là mê say thú. Sảnh trường có rất nhiều cây khổng lồ nên tất cả bao nhiêu lá rụng. Hôm trước trời lại new mưa cần lá rụng càng nhiều. Lá ướt lẹp chẹp. Cả lớp mang chổi đi cơ mà không cần sử dụng được bèn cứ núm thi nhau nhặt lá bằng tay! có cậu nam nhi hí hửng sở hữu đến tặng kèm cô nữ giới chiếc lá kim cương thật đẹp, cô bạn xúc hễ cảm ơn, chẳng ngờ phía sau mặt lá bao gồm chú sâu vẫn ngoan ngoãn ẩn mình. Đám đàn bà kêu ré lên sợ hãi, còn bọn con trai ha hả cười cợt đắc chí, rồi lại xin lỗi, lại bắt đền rồng bằng các chiếc kẹo thủ sẵn từ ở nhà đi! giờ đồng hồ lao động vì vậy mà chẳng thấy mệt nhọc, chỉ thấy vui nhộn, chỉ nghe thấy tiếng cười. Đám nam nhi mới béo thích “làm anh” cõi trần nên chỉ việc một giọng phụ nữ thỏ thẻ “anh ơi” là cả nuốm Anh, Tuấn Anh, Hải Anh, Ngọc Anh đều trở về và xoắn xuýt. Tôi cũng vinh dự được tặng một cái brand name mới “Diệp còi”! số đông trận mỉm cười giòn giã nhảy ra. Cả lớp vui cùng thân thiện, lắp bó như một gia đình nhanh không kể nổi.Những hồi hộp, lo lắng, băn khoăn, kỳ lạ lẫm mau lẹ bị khoả tủ đi. Ko khí học tập của lớp tôi ngày càng tốt. Một cách rất tự nhiên và khôn cùng âm thầm, tôi và thằng bạn “hàng xóm” ngồi bên bước đầu “đua sức” trong học tập. Đứa như thế nào cũng cố gắng tìm ra giải mã nhanh nhất, làm bài tập đầy đủ và chính xác nhất để đến lớp trao đổi lẫn nhau và lại học thêm ở bạn một điều mới lạ.Tuổi mười sáu chóng bi ai và cũng cấp tốc vui. Bắt đầu học cùng nhau tôi cũng chưa thật phát âm hết về thực trạng và tính phương pháp của từng người trong lớp. Nhưng lại tôi tin, thời gian để giúp đỡ cả lớp tôi ngày một gắn bó hơn cùng học tập cùng sẽ văn minh hơn. đều ngày đầu kinh ngạc bước vào trường trung học thêm của tôi là như thế. Đối với tôi, nó vẫn là hầu hết ngày xứng đáng nhớ, là rất nhiều kỷ niệm lắng đọng không thể làm sao quên.
Bài viết hàng đầu lớp 10
Đề 2: cảm xúc về vạn vật thiên nhiên và cuộc sống của con người trong thời khắc chuyển mùa (sang thu, quý phái đông, quý phái xuân hoặc lịch sự hè)
Nội dung bài làm văn này phụ thuộc vào việc người viết lựa chọn thời khắc chuyển mùa là cơ hội nào. Mỗi giây phút giao mùa lại sở hữu những dấu hiệu riêng vô cùng đặc trưng. Từ đó nó cũng mang trong mình một giá trị thẩm mỹ riêng. Điều đặc biệt quan trọng là bài bác làm buộc phải nêu được đều nét tinh tế và sắc sảo ấy.
Có thể tham khảo một dàn ý khái quát chung cho nhiều loại đề này:
(A) Mở bài:
- mỗi mùa gồm một nét đẹp riêng và người ta thường hay xao xuyến tuyệt nhất ấy là vào tầm giao mùa.
- Thời tương khắc ấy thường diễn ra những thay đổi tinh vi không chỉ ở quả đât của vạn vật thiên nhiên mà còn ở cả thế giới của con người.
- với tôi giây khắc giao mùa từ hè lịch sự thu (từ đông lịch sự xuân, xuân sang hạ…) còn lại nhiều tuyệt hảo và gợi niềm mê say hơn cả.
(B) Thân bài:
- cảm xúc về thiên nhiên:
+ Nêu các dấu hiệu giao mùa (ví dụ mùa hè sang mùa thu: khí trời đuối mẻ, đêm tối trời se lạnh không đủ rét để mặc một dòng áo mùa đông nhưng rét mướt đầy đủ để bạn ta cảm thấy rùng mình, hoa cúc trong những vườn đua nhau nở, sen trong các ao úa tàn…)
+ xúc cảm của bạn dạng thân trước những dấu hiệu giao mùa của vạn vật thiên nhiên (vui, buồn, nhớ nhung về một kỉ niệm tuổi thơ nào kia chẳng hạn…)
- cảm giác về đời sống nhỏ người:
+ nhịp độ cuộc sống thay đổi ra sao? (ồn ã, sôi động hay tẻ nhạt)
+ nhỏ người: Vui tươi, phấn khởi, hào hứng chờ đợi (sang xuân) giỏi thu bản thân lại, bi thiết hơn, suy bốn hơn (thu quý phái đông)…
(C) Kết bài:
Tóm lại, phút giây giao mùa là số đông đợt “trở mình” cực kỳ duyên của trời đất.
Cảm nhận các biến chuyển lúc giao mùa ấy hỗ trợ chúng ta mài sắc hầu như giác quan, giúp trung khu hồn ta nhộn nhịp và sắc sảo hơn lên.
* giữ ý:Để làm xuất sắc đề bài này có thể tìm hiểu thêm ý từ một số trong những bài thơ như: sang trọng thu của Hữu Thỉnh, Chợ đầu năm mới của Đoàn Văn Cừ, Đây ngày thu tới của Xuân Diệu, bố bài thơ thu của Nguyễn Khuyến…
Bài xem thêm 1
Ngày bé, tôi luôn luôn háo hức mọi khi năm bắt đầu đến. Nhưng tự nhiên một hôm, tôi nhận biết mái tóc cha đã nháng điểm một vài sợi trắng. Tự đó, tôi hiểu rằng bước đi của thời gian không phải chỉ tính bởi năm. Tôi bước đầu chú ý hơn cho tháng, đến mùa. Phút chốc chuyển mùa đột trở thành một mốc thời gian và lắng đọng trong tôi. Tôi yêu với thích đa số khi trời khu đất giao mùa, nhất là lúc trời gửi từ ngày hạ sang mùa thu mát mẻ.
Những phân tử mưa xuân phân phất bay, hồ hết chồi biếc trên cây cỏ đã điểm hay những trận mưa ào ào, xối xả call mùa hè… tất cả những thay đổi nhiệm color của trời đất ấy đều khiến lòng tôi xao động. Và hơn vớ cả, thời tương khắc giao mùa thân hạ và thu bao giờ cũng có tác dụng tôi ngay ngáy đến lạ lùng! có lẽ bởi tôi yêu mùa thu nhất trong năm, tôi đợi thu về như đợi một tín đồ bạn đi xa quay trở lại…
Thu lịch sự thật là vơi nhẹ khi bỗng một ngày ai đó nhận ra, thai trời ngoài ra trong hơn, cao cùng xanh hơn. Mẫu nắng rát bỏng, đổ lửa của ngày hè đã dịu đi nhiều lắm. Bên kia, vài đốm lửa thoắt ẩn hiện giữa nền lá xanh sẫm của những bác phượng già. Bao gồm phải phượng vẫn chắt chiu từng nào gió, từng nào nắng, bao nhiêu mưa của hạ nhằm chưng lọc phải những bông phượng rực đỏ cuối mùa ấy nhưng tạm biệt hạ và để tiếp thu sang? dọc theo hai hàng phố, sắc bởi lăng cũng đã nhạt màu. Nó không còn ngăn ngắt tím đến nao lòng nữa. Con sông trước nhà không thể cuộn lên ngầu đỏ. Loại sông trở nên dịu dàng, e lệ như cô nhỏ nhắn tuổi mười lăm. Toàn bộ giăng giăng bao phủ ngôi nhà quen thuộc một bầu không khí êm êm, dịu mát, mượt mại, khiến ta mỗi lúc thức dậy phần nhiều mang một xúc cảm bâng khuâng.
Mới mấy hôm trước đây thôi ai ai cũng ngại đi ra đường vì nắng và nóng gắt, bởi vì những trận mưa bất đột nhiên ập xuống không báo trước bao giờ, do sấm chớp thình lình, nhưng hôm nay ta lại thèm được thong dong đạp xe dưới mọi hàng cây tán rộng. Ta phát hiện những cô bé, cậu nhỏ bé ngồi sau sống lưng mẹ xúng xính, hân hoan. Thì ra nhỏ bé con đang rất được mẹ dẫn đi sẵn sàng đồ cần sử dụng cho năm học tập mới. Ôi! cái ngày đầu tiên tôi đi học thoáng vậy mà đang đi đến cả chục năm. Thời hạn trôi qua nhanh thật! triền miên trong mẫu ký ức, tôi nghe trong hơi gió thoang thoảng mùi hương hoa sữa còn chưa kịp nồng, bắt đầu chỉ đầy đủ gợi ra những vương vấn dịu êm.
Thu đến, nhịn nhường như người nào cũng gượng vơi hơn. Nhịp sống dùng dắng hơn, không còn quá ồn ào, hối hận hả. Hầu như công sở, phần đông ngôi ngôi trường sau dịp tan ca lặng ngắt, trầm tư. Phần đông bến đò, phần nhiều bờ sông, giờ chiều cũng bước đầu hoang vắng. Trời chiều tương đối se lạnh. Nên chăng chính vì như vậy mà số đông người chỉ mong sớm quây quần ấm áp bên bữa ăn chiều. Một thoáng bâng khuâng, tôi ghi nhớ tới lời cha: thời hạn chảy trôi, hồ hết sự cũng thay đổi thay, cuộc sống thường ngày sẽ tất cả thêm vấp ngã rẽ, hãy tự kiếm tìm lấy niềm hạnh phúc cho mình. Tôi vẫn do dự “thế nào là hạnh phúc”. đột nhiên tôi chú ý sang mặt kia bé phố, một gắng bà dừng đẩy xe cộ lăn, mang ra chiếc ghế con, ngồi xuống ngay mặt cạnh. Ông đã nghiêng đầu về phía bà. Bà giở quyển sách hơi dầy, giấy màu nâu xỉn, đủng đỉnh đọc với ông lim dim mắt lắng nghe. Tôi đột nhiên hiểu cố nào là hạnh phúc. Hạnh phúc ấy là khi ta được mãi không nguy hiểm bên những người yêu quý. Niềm hạnh phúc giản solo và bình thường thế thôi.
Trời đất chuyển mùa, lòng ta cũng nao nao bao nhiêu cảm xúc. Ta nhớ nhung, nuối tiếc, ta hí hửng, vui tươi… Ta thấy mình hàng ngày thêm mỗi lớn, thấy mình bắt buộc sống thế nào cho có ý nghĩ rộng với bước tiến của nhịp thời gian.
Bài tham khảo 2
Sáng sớm,nhìn qua khung cửa sổ, tôi bỗng nhận ra sự khác biệt của thai trời,của hầu hết cơn gió, của các hàng phượng già bên góc phố... Với cả thái độ của những người qua đường nữa,họ vui vẻ lạ thường. Vài cơn gió liên miên “lạc bước” vào phòng tôi qua form cửa, đem đến tôi một cảm xúc mới mẻ. Nó không phải là gió của ngày hôm qua, ngày hôm qua, gió vẫn còn đấy oi nồng lắm, vẫn còn lạnh giá lắm, đâu gồm được lạnh buốt như cầm này. Và khi đó, tôi chợt phân biệt sự đổi khác của khu đất trời, đây chính là thời khắc giao mùa từ hạ sang trọng thu.
Có lẽ là, huyết trời đã ban đầu chuyển mùa từ vào cuối tháng 6. Chiếc oi nồng, lạnh buốt của ngày hạ đã bắt đầu dịu xuống, cầm cố vào đó là 1 bầu trời trong xanh, lộng gió thu sang. Những cây phượng già đã bắt đầu rụng lá, ngập đỏ cả một con đường. Trên kia, từng tia nắng ấm đã dần dần nhuộm tiến thưởng lên từng sản phẩm cây, tuyệt nền gạch tạo cho một khung cảnh mùa thu như trong thơ ca vẫn thường nói đến. Một quang cảnh tuyệt rất đẹp và hiếm hoi thấy!... Và cảm giác mát mẻ của sự việc chuyển mùa ấy bước đầu len lỏi vào vai trung phong hồn tôi, xóa tan sự nắng nóng bức và khó chịu của mùa hạ... Thu đã sáng tuy vậy dư âm của mùa hạ vẫn còn vương. Phần đa đám mây white lãng đãng như vẫn còn đấy ấm màu nắng của mùa hạ. Đâu kia màu hoa cúc nở rộ hốt nhiên nhuốm đầy không gian hòa vào với cảnh quan thơ ca êm đềm, thơ mộng.
Trên rất nhiều tán cây, từng bầy chim bắt đầu ríu rít những tiếng kêu thuộc hòa vào với sự râm ran của bầy ve sầu. Tôi có cảm hứng không gian quanh tôi ban đầu trải rộng hơn, bát ngát hơn. Tôi ngước chú ý một lần nữa những đám mây xa, những đàn chim ríu rít rời tán cây phượng bay về tận phương nào nhưng mà như thể chúng hiện diện ngay trước mắt tôi. Bất chợt,âm vang của một bài bác thơ nhưng mà thi sĩ Hữu Thỉnh viết về thời khắc giao mùa lại vang lên trong thâm tâm tôi:
Sông được lúc dềnh dàng
Chim ban đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu.
Khi đọc bài bác thơ ấy, tôi chưa xuất hiện một xúc cảm gì cụ thể nhưng lúc đứng trước thời khắc giao mùa thực sự, chổ chính giữa hồn tôi lại không ngoài bâng khuâng, xao xuyến lạ thường!
Mùa hạ dần qua đi, và thu sang gắng chỗ. Những trận mưa ào ạt bắt đầu vơi dần, nhường nhịn chỗ mang đến mưa thu đuối mẻ, trong lành. Chiếc sông bên cạnh xa cũng không thể sục sôi như giữa những ngày bè bạn hạ mà tự dưng trở bắt buộc hiền hòa, màu nước trở yêu cầu trong hơn, êm dịu hơn. Dưới đường,những fan đi con đường ai nấy hầu như cười nói hí hửng như thể họ cũng nhận biết cái dễ chịu và thoải mái của thời tự khắc giao ngày hạ sang thu. Tiếng mỉm cười nói, giờ chim ríu rít, tiếng đàn ve râm ran, giờ lá thô xào xạc, gió khe khẽ... Tất cả khiến cho những âm thanh không còn xa lạ trong cuộc sống thường ngày nhưng sở hữu một xúc cảm man mác, khó khăn tả thấm dần dần vào lòng người.
Rảo cách nhanh qua con đường rất gần gũi sau hồi cảm nhận,nhìn lại tôi vẫn thấy cảnh quan chuyển mùa vẫn vậy, vẫn tuyệt rất đẹp và hết sức xứng đáng bước vào thơ ca như trong bài xích thơ của thi sĩ Hữu Thỉnh. Về cho nhà nhưng cảm xúc man mác trong tim tôi vẫn còn đấy vương lại. Cơn gió thu lại liên hồi “lạc bước” vào phòng tôi qua khung cửa sổ. Thật dễ chịu! và tôi chợt nhận thấy rằng: tôi ái mộ sự giao mùa này, thời khắc chuyển mùa từ hạ thanh lịch thu.
Bài xem thêm 3
Bỗng nhận biết hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu sẽ về
Hạ sẽ dần qua đi, một ngày thu mới sắp tới gần. Trong giây phút giao ngày hạ thu này, đất trời có những biến chuyển nhẹ nhàng mà tinh tế. Và ngay cả trong đời sống nhỏ người cũng có thể có những chuyển đổi tinh vi.
Một sớm tinh sương thức dậy, thấy khung trời sao mà cao xanh thế. Gần như đám mây trắng thơ thẩn đi dạo cùng làn gió thu se se lạnh: “Tầng mây lửng lơ trời xanh ngắ” (Thu điếu- Nguyễn Khuyến). Một làn gió mát mẻ mẻ thoải mái và dễ chịu của ngày thu đang dần thay thế sửa chữa cái oi bức, nóng nực của phần nhiều hôm hè bắt đầu qua. Rồi chiều tà buông xuống, thả tâm hồn mình dạo trên con đường đông đúc bạn xe, tôi chợt phân biệt rằng gần như tiếng ve sầu như đã ngơi dần thế vào đó một bạn dạng nhạc du dương vang khắp phố phường: “Hà Nội mùa thu! Cây cơm để nguội vàng, cây bàng lá đỏ nằm ở bên cạnh nhau phố xưa công ty cổ mái ngói thâm nám nâu…”. Cái nắng chói sáng của giờ chiều hè cũng trốn đâu mất rồi chỉ với lại mọi tia nắng nóng thu nhạt nhòa. Làn gió heo mây se lạnh trộn vào hương hoa sữa nồng nàn đưa về cho ta một xúc cảm bồi hồi xao xuyến. Đêm mang đến trời khá se lạnh, khiến người ta bất giác rùng mình. Các chiếc lá xanh sẽ ngả dần dần sắc vàng, thỉnh phảng phất gió vô tình thổi khiến cho lá kia giật mình rơi xuống lòng đường.
Trong ao bây giờ, đầy đủ bông sen trắng, sen hồng mỗi khi một úa tàn, trái lại những cành hoa cúc trong vườn lại ngày một nở rộ. Trong giây lát ngày, lòng tôi trỗi lên một cảm xúc bồi hồi xao xuyến. Tôi hẵng còn nhớ, hồi tôi còn bé, vì liên tiếp bận công tác, nên cha mẹ tôi mang đến tôi về quê ở với bà một thời gian. Bên bà tất cả một vườn hoa trồng toàn hoa cúc. Cứ mỗi lần thu về, hoa cúc thi nhau nở rộ, phủ kín đáo cả khu vườn. Thời điểm ấy, hằng sáng tôi hồ hết thức dậy từ rất sớm, thuộc bà ra ngoài vườn tưới nước, chăm sóc cho sân vườn cúc. Cúc vào vườn khủng nhanh lắm, chẳng mấy chốc căn vườn ngập tràn hoa cúc. Bà thường xuyên chọn rất nhiều bông cúc khô có màu trắng ngà trộn thành trà hoa cúc mang lại tôi uống. đến tận hiện nay tôi vẫn ko có gì quên được mừi hương dịu nhẹ từ đầy đủ cốc trà hoa cúc bà trộn ngày nào.
Không tràn đầy sức sinh sống như cơ hội vào xuân, cũng ko sôi động, náo nhiệt giống như những ngày đầu hạ với chẳng giá lung thu mình lại suy bốn giống phần nhiều ngày chớm đông, thu sang mang trong mình một vẻ đẹp nhất riêng biêt. Gồm chút dịu dàng và điệu đà như một cô bé yêu kiều đang lao vào tuổi trưởng thành. Giây lát thu thanh lịch thật tốt và một trong những giây phút ấy, tôi chợt nhận biết rằng không chỉ riêng thiên nhiên mới tất cả sự đổi khác mà trong thế giới nội tâm nhỏ người cũng có thể có những lay động mới. Thu về, mang đến ta chút ghi nhớ nhung xao xuyến. ấy là làn sương hạ chùng chình trước ngõ công ty ai, nửa mong đi nửa ước ao ở: “Sương dùng dằng qua ngõ” (Hữu Thỉnh). Ấy là học sinh tiếc nuối giã từ chuỗi ngày nghỉ ngơi hè được tung tăng khắp bãi cỏ, được thả diều chăn trâu từng buổi chiều,… thu về, cũng mang đến ta cảm xúc háo hức ước ao chờ. Mong đợi ngày tựu trường, được chạm mặt lại bằng hữu thầy cô của cầm hệ học tập sinh. Cùng thu về, cũng có theo đầy đủ nỗi toan lo trăn trở. ấy là mái tóc thân phụ đang bội bạc từng ngày, là vầng trán mẹ mọi khi một nhiều nếp nhăn vị lo cho bé cái lao vào năm học mới.
Trong chốc lát giao ngày hạ sang thu, đất trời vạn vật thiên nhiên như sẽ “trở mình” một phương pháp duyên dáng. Trung khu hồn con người như cũng “lột xác” vơi nhàng. Với tôi muốn lắm thu ơi, mau mang đến đây đi thu:
Thu mang lại đây! Chừ, bắt đầu nói răng?
Chừ đây, ảm đạm giận biết bao ngăn?
Tìm cho rất nhiều cánh hoa đã rụng
Tôi kiếm trong hoa chút dung nhan tàn!...
(Thu - lưu Trong Lư)
Bài xem thêm 4
“Hạ tạ từ khi tháng chín vừa sang
Thu bẽn lẽn như một phụ nữ thiếu nữ
Mùa lại hẹn trở về trên lối cũ…”
Một khúc giao mùa ngân vang, một ít xôn xao kỉ niệm, một size trời ao ước tuổi học trò. Thu sang với bao điều thú vị, thu ứ trong đôi mắt ai là niềm vui, niềm háo hức, thu đọng trong đôi mắt ai là nỗi muộn phiền, lo toan, trăn trở, thu đọng trong đôi mắt ai là chút vương vít kí ức, là nỗi nhớ một chốc lát giao mùa…
Một sớm mai thức dậy, không thể thấy nắng tinh nghịch lọt qua khe cửa, trốn tìm trong những “hòn bi ve trong veo” ứ trên cành lá, không hề thấy thai trời xanh biếc gợn mây. Form trời của một ngày bắt đầu trắng xoá một color của sương. Sương khiến cho những ngôi nhà, rất nhiều khóm tre xạc xào lá tương tự như nơi sinh sống của ông tiên, ông bụt trong số câu chuỵện cổ tích đầy màu sắc huyền bí. Sương sở hữu lại cảm hứng êm ái, quyến rũ và mềm mại trong mắt. Sương làm khung người run lên vì lạnh. Cơn gió đầu mùa khẽ mơn man nhẹ qua làn da ấm áp, một xúc cảm se giá buốt thật nặng nề tả. Bên cạnh đó thu đang lướt qua, hết sức gần…Phải rồi, hạ đang đưa đi những chùm ổi trĩu quả thơm lừng, phần đông chùm hoa phượng vĩ đỏ rực rộn ràng tấp nập tiếng ve…bao thức trái ngon hạ mang đựng như để dành riêng mùa sau. Gió giá buốt đầu mùa chỉ hơi khiến lòng tôi se lại. Phần nhiều nỗi lưu giữ từ vào tiềm thức ào ạt ùa về. Nhớ mùa hè với những chuyến đi đầy vấp ngã ích. Lưu giữ những bé đường tp hà nội thơm mùi hương cốm thôn Vòng – cái thức quà riêng biệt của đất nước, với trong nó hương vị mộc mạc, giản dị, trong mát của đồng quê nội cỏ An Nam. Nhớ con phố từ Tiên Yên mang lại thị làng mạc Móng chiếc mà hướng dẫn viên phượt gọi là “đặc sản” do cái ngoằn nghoèo, quanh co của đường một bên là núi, một mặt là vực. Lưu giữ những tuyến phố ở trung hoa nhiều làn xe cộ và không có bụi lại ít chạm mặt ở Việt Nam… và nhớ tương đối nhiều kỉ niệm đẹp mắt của tuổi học tập trò. Lưu giữ ngày tựu trường năm trước còn vui bạn vui bè, vô tứ hồn nhiên thì giờ chúng ta mới thầy bắt đầu với bao bỡ ngỡ, vừa kỳ lạ vừa quen. Thời khắc gửi mùa trong khi đang đến, cái chuyển đổi thất hay của thời tiết giống như tính khí của mấy cô cậu học trò. Hạ không hẳn đã qua, thu không hẳn đã sang, cái chùng chình nửa sinh hoạt nửa đi ấy lại chính là cơ hội mang đến những cơn mưa ngâu. Mẹ tôi kể xa xưa Ông Ngâu, Bà Ngâu là nhì vợ ông chồng nhưng ông trời quán triệt họ sinh sống với nhau mà đề xuất cách xa nhị phương trời. Hằng năm, chỉ có dịp này nhị ông bà bắt đầu được gặp gỡ nhau. Ông trời bắc cầu vồng để họ được thấy nhau. Tình vợ ck khiến ông Ngâu, bà Ngâu mừng tủi cơ mà khóc, vừa sung sướng vì hạnh phúc tràn đầy. Chính vì như vậy mà ngày tiết trởi vẫn nắng lại đổ mưa, sau cơn mưa, cầu vồng lại tồn tại bừng sáng sủa như nói lên niềm vui hân hoan của nhì vợ ck Ngâu. Thương hiệu mưa Ngâu tất cả từ đó. Đối cùng với tôi, mưa ngâu hết sức đặc biệt, bởi câu chuyện kể về nó y như một thần thoại, hệt như một biểu tượng của đầy đủ giọt nước mắt hạnh phúc, của khát vọng tình yêu song lứa.
Thu mang đến mà không ồn ào, náo sức nóng như hạ, ko tràn trề sức sinh sống như xuân, ko lạnh lùng, hà khắc như đông. Thu dịu dàng êm ả và hiền đức hoà như một cô gái đang phi vào tuổi trưởng thành và cứng cáp không còn vô số ngây thơ, dại dột dột. Thời khắc giao mùa còn lại trong con mắt con trẻ thơ là niềm hồi hộp tới trường, được học hành vui chơi, còn lại trong đôi mắt tôi và các bạn là niềm vui được gặp mặt lại nhau sau một ngày hè nghỉ ngơi đầy thú vị, để lại trong đôi mắt mỗi bọn họ những cảm xúc diệu kì và tinh tế về thiên nhiên. Cơ mà thời tương khắc giao mùa lại để lại cho những người cha, người chị em nỗi lo toan, trằn trọc về ngày tựu ngôi trường của bé trẻ. Đó là dấu chân chim vị trí khoé mắt phụ vương nhọc nhằn từng ngày nuôi con nạp năng lượng học, là mái tóc bạc đãi trên đầu bà mẹ lo nghĩ từng ngày để bé khôn to thành người. Đừng bao giờ nghĩ rằng, phụ huynh chỉ lao cồn vì cuộc sống thường ngày mưu sinh, vì vị thế hay danh lợi, chi phí bạc. Bố mẹ vẫn ngày đêm băn khoăn lo lắng cho con. Dù cha bạn là một người thợ phu hồ nước hay bà bầu bạn là 1 người bán sản phẩm rong, dù họ có là gì thì chúng ta vẫn luôn là fan che chở, nuôi nấng bạn, cho chính mình một cuộc sống, cho chính mình một năm học new với không thiếu sách bút. Bởi thế, đừng bao giờ để phụ huynh buồn nghe bạn ?... Trong loại se lạnh bên cạnh trời, mặc cái áo mẹ mua tôi thấy huyết trời thu thật ấm áp, nhưng các bạn có biết còn bao sinh linh bé dại bé đang không tồn tại áo mặc, đôi vai vẫn run lên do lạnh – chúng là đầy đủ đứa con trẻ mồ côi, bị vứt rơi ra phía bên ngoài lề thôn hội. Tôi bắt buộc cảm thấy niềm hạnh phúc vì mình được mang lại trường, vì gồm biết bao đứa con trẻ mơ ước điều đó mà không được. Giá bán như trong phút giây giao mùa, tôi bao gồm một điều ước thì tôi mong sao đứa con trẻ nào cũng rất được đi học để cảm nhận thú vui tới trường, để tình bạn sẽ sưởi nóng cho hồ hết tâm hồn lạnh ngắt và non trẻ ấy.
Thời tự khắc giao mùa thiệt đẹp, một trong những giây phút tuyệt vời này, tôi thấy mình hình như đang phệ lên. Tôi thấy thương phụ thân những ngày đề nghị làm ca đêm, mẫu se lạnh lẽo của gió buổi ngày thì tối về lạnh gấp bội, khí hậu giao mùa khiến phụ thân tôi mức độ khoẻ giảm sút nhiều. Tôi thấy thương người mẹ phải làm việc suốt ngày, mẹ hay mệt mỏi mà có lúc vô trung tâm tôi chẳng hỏi han đem một lời. Tôi thương các lắm sự vất vả của bố mẹ vì tôi. Tôi thấy mình yêu cầu phải cố gắng học tập để không phụ công phụ thân mẹ. Hãy thuộc nói: Xin cha mẹ hãy tin cẩn vào con!
Thiên nhiên cùng đời sống con người trong thời khắc chuyển mùa sang thu thật dịu nhàng, nó y hệt như một cơn gió lướt qua trọng tâm hồn có theo lá rubi rơi đầy hiên và rơi đầy trên những tuyến đường tới lớp, với theo khung trời thu trong veo như cao hơn, nước thu trong xanh như sâu hơn, mang theo ngày khai trường lấp lánh lung linh niềm vui. Trong cuộc sống đời thường hối hả từng ngày, một ít cảm dìm về khoảnh khắc giao mùa cũng khiến cho tôi và bạn thấy cuộc sống thường ngày thật hay vời.
“Cuối con phố ta gõ cửa mùa thu
Xin mượn khúc dịu dàng êm ả ru kí ức
Để tương lai sống với gì là thực
Để thấy yêu hơn mỗi khúc giao mùa…”
Bài tìm hiểu thêm 5
Một khúc giao mùa ngân vang, một chút ít xôn xao kỉ niệm, một khung trời ao ước tuổi học trò. Thu quý phái với bao điều thú vị, thu ứ đọng trong đôi mắt ai là niềm vui, niềm háo hức, thu ứ đọng trong đôi mắt ai là nỗi muộn phiền, lo toan, trăn trở, thu ứ đọng trong mắt ai là chút vấn vương kí ức, là nỗi lưu giữ một giây lát giao mùa…
Một sớm mai thức dậy, không còn thấy nắng nóng tinh nghịch lọt qua khe cửa, trốn tìm trong số những “hòn bi ve vào veo” ứ đọng trên cành lá, không thể thấy bầu trời xanh tươi gợn mây. Khung trời của một ngày bắt đầu trắng xoá một color của sương. Sương tạo nên những ngôi nhà, số đông khóm tre xào xạc lá tương tự như nơi ở của ông tiên, ông bụt trong các câu chuỵện cổ tích đầy màu sắc huyền bí. Sương có lại cảm giác êm ái, quyến rũ trong mắt. Sương làm cơ thể run lên bởi vì lạnh. Cơn gió đầu mùa khẽ mơn man nhẹ qua làn da nóng áp, một cảm giác se giá thật khó tả. Bên cạnh đó thu đã lướt qua, khôn xiết gần…Phải rồi, hạ đang đưa đi những chùm ổi trĩu trái thơm lừng, gần như chùm hoa phượng vĩ đỏ rực rộn rã tiếng ve…bao thức trái ngon hạ mang cất như để dành riêng mùa sau. Gió lạnh lẽo đầu mùa chỉ hơi khiến lòng tôi se lại. Phần đông nỗi lưu giữ từ vào tiềm thức ồ ạt ùa về. Nhớ ngày hè với những chuyến du ngoạn đầy xẻ ích. Lưu giữ những nhỏ đường hà nội thủ đô thơm mùi hương cốm xóm Vòng – chiếc thức quà lẻ tẻ của đất nước, với trong nó mùi vị mộc mạc, giản dị, lành mạnh của đồng quê nội cỏ An Nam. Nhớ con phố từ Tiên Yên mang lại thị làng Móng chiếc mà lý giải viên du ngoạn gọi là “đặc sản” do cái ngoằn nghoèo, quanh teo của con đường một mặt là núi, một mặt là vực. Ghi nhớ những tuyến phố ở china nhiều làn xe và không tồn tại bụi lại ít gặp gỡ ở Việt Nam… với nhớ rất nhiều kỉ niệm đẹp của tuổi học tập trò. Lưu giữ ngày tựu trường thời gian trước còn vui bạn vui bè, vô tứ hồn nhiên thì giờ các bạn mới thầy new với bao bỡ ngỡ, vừa lạ vừa quen. Thời khắc chuyển mùa ngoài ra đang đến, cái thay đổi thất thường xuyên của thời tiết hệt như tính khí của mấy cô cậu học trò. Hạ chưa hẳn đã qua, thu không phải đã sang, cái chùng chình nửa làm việc nửa đi ấy lại đó là cơ hội cho những trận mưa ngâu. Người mẹ tôi kể rất lâu rồi Ông Ngâu, Bà Ngâu là hai vợ ông xã nhưng ông trời không cho họ ở với nhau mà đề xuất cách xa hai phương trời. Hằng năm, chỉ có dịp này nhị ông bà mới được gặp gỡ nhau. Ông trời bắc cầu vồng để họ được thấy nhau. Tình vợ chồng khiến ông Ngâu, bà Ngâu mừng tủi nhưng mà khóc, vừa phấn kích vì niềm hạnh phúc tràn đầy. Chính vì vậy mà tiết trởi đã nắng lại đổ mưa, sau cơn mưa, cầu vồng lại tồn tại bừng sáng như nói lên thú vui hân hoan của hai vợ ck Ngâu. Thương hiệu mưa Ngâu gồm từ đó. Đối cùng với tôi, mưa ngâu siêu đặc biệt, bởi mẩu truyện kể về nó giống hệt như một thần thoại, y hệt như một hình tượng của các giọt nước mắt hạnh phúc, của mong ước tình yêu đôi lứa.
Xem thêm: Tuyển Tập Các Bài Viết Về Đoàn Trong Trái Tim Tôi ”, Bài Dự Thi “Đoàn Trong
Thu mang đến mà không ồn ào, náo sức nóng như hạ, không tràn trề sức sinh sống như xuân, không lạnh lùng, hà khắc như đông. Thu dịu dàng êm ả và hiền khô hoà như một cô bé đang bước vào tuổi cứng cáp không còn rất nhiều ngây thơ, đần dột. Thời tương khắc giao mùa giữ lại trong nhỏ mắt trẻ thơ là niềm hồi hộp tới trường, được học tập vui chơi, để lại trong mắt tôi và các bạn là niềm vui được gặp lại nhau sau một ngày hè nghỉ ngơi đầy thú vị, để lại trong mắt mỗi bọn họ những cảm nghĩ diệu kì và tinh tế về thiên nhiên. Tuy vậy thời xung khắc giao mùa lại để lại cho những người cha, người bà bầu nỗi lo toan, trăn trở về ngày tựu trường của nhỏ trẻ. Đó là vết chân chim chỗ khoé mắt cha nhọc nhằn từng ngày một nuôi con nạp năng lượng học, là mái tóc tệ bạc trên đầu bà bầu lo nghĩ từng ngày để bé khôn bự thành người. Đừng khi nào nghĩ rằng, cha mẹ chỉ lao đụng vì cuộc sống đời thường mưu sinh, vì địa vị hay danh lợi, tiền bạc. Cha mẹ vẫn ngày đêm lo ngại cho con. Dù phụ thân bạn là một trong những người thợ phu hồ hay mẹ bạn là 1 trong những người bán sản phẩm rong, cho dù họ có là gì thì chúng ta vẫn luôn là bạn che chở, nuôi nấng bạn, cho mình một cuộc sống, cho mình một năm học bắt đầu với tương đối đầy đủ sách bút. Bởi vì thế, đừng bao giờ để cha mẹ buồn nghe các bạn ?... Trong dòng se lạnh quanh đó trời, mặc mẫu áo bà mẹ mua tôi thấy tiết trời thu thật ấm áp, nhưng bạn có biết còn bao sinh linh nhỏ bé đang không tồn tại áo mặc, song vai đã run lên vì chưng lạnh – chúng là mọi đứa trẻ mồ côi, bị vứt rơi ra phía bên ngoài lề buôn bản hội. Tôi yêu cầu cảm thấy niềm hạnh phúc vì mình được đến trường, vì gồm biết bao đứa trẻ mơ ước điều ấy mà ko được. Giá bán như trong giây khắc giao mùa, tôi có một điều cầu thì tôi ước sao đứa trẻ con nào cũng khá được đi học nhằm cảm nhận nụ cười tới trường, để tình các bạn sẽ sưởi ấm cho phần lớn tâm hồn giá lạnh và non trẻ ấy.
Thời xung khắc giao mùa thật đẹp, trong số những giây phút hoàn hảo này, tôi thấy mình hình như đang béo lên. Tôi thấy thương phụ vương những ngày đề xuất làm ca đêm, mẫu se lạnh của gió ban ngày thì đêm về lạnh gấp bội, thời tiết giao mùa khiến phụ vương tôi mức độ khoẻ giảm xuống nhiều. Tôi thấy thương bà mẹ phải thao tác làm việc suốt ngày, người mẹ hay căng thẳng mệt mỏi mà có những lúc vô trung khu tôi chẳng hỏi han đem một lời. Tôi thương nhiều lắm sự vất vả của cha mẹ vì tôi. Tôi thấy mình bắt buộc phải cố gắng học tập để không phụ công phụ thân mẹ. Hãy thuộc nói: Xin phụ huynh hãy tin cẩn vào con!
Bài viết hàng đầu lớp 10
Đề 3: Cảm nghĩa về một fan thần yêu thương nhất của anh ấy (chị).
Cảm nghĩ về mẹ, cha, bạn bè…đều hoàn toàn có thể xây dựng một bố cục bài viết giống nhau, chỉ không giống nội dung những ý. Dưới đấy là một dàn bài nêu cảm nghĩ về mẹ.
(A) Mở bài:
- chọn một câu ca dao, câu nói, câu hát…về bà mẹ để vào đề (mở bài bác gián tiếp):
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa bà bầu như nước trong mối cung cấp chảy ra
“Tình mẹ bao la như biển thái bình dạt dào…”.
- Tình mẹ như núi cao, biển rộng, sông sâu. Mẹ kếch xù mà gần gũi và yêu thương thương biến hóa mấy. Mẹ không chỉ là là tuổi thơ với mọi câu hát ru ngọt ngào dịu dàng êm ả mà mẹ còn là một cây cao bóng cả che chở cho suốt cuộc sống bé nhỏ của con.
(B) Thân bài bác :
- mô tả những nét tuyệt hảo về vẻ vẻ ngoài của người mẹ (dáng người, khuôn mặt,, song mắt, 2 tay …). Toàn bộ gợi lên những tuyệt vời của em về mẹ: bà mẹ hiền hoà, thân mật và giàu yêu thương.
- Cảm nhận phổ biến về cuộc sống thường ngày và quá trình hàng ngày của mẹ: bà bầu đảm đang tháo dỡ vát, cho dù bận trăm công ngàn bài toán (việc đồng áng hay việc cơ quan), bà bầu vẫn chăm chút băn khoăn lo lắng chu đáo cuộc sống đời thường của cả mái ấm gia đình (lo bữa ăn, giấc ngủ, lo cho con cái học bài…). Cuộc sống của mẹ thông thường và khôn xiết giản 1-1 nhưng có là 1 sự hi sinh cao cả.
- gần như tình cảm riêng biệt của mẹ đối với em: Là nhỏ út… em được chiều chuộng chăm nom nhiều hơn. Nhưng dường như mẹ còn khuyên bảo rất nhiều. Và hơn thế nữa chính bà mẹ là tấm gương sáng về cách ứng xử giao tiếp, về nghị lực để chúng em noi theo.
- Lời tự nhủ của bạn dạng thân: cố gắng học tập để làm hài lòng phụ vương mẹ. Làm các việc xuất sắc để xứng danh với đầy đủ gì bà mẹ đã hi sinh cho cả gia đình.
(C) Kết bài:
+ mẹ là mối cung cấp vui là ánh sáng diệu kì soi con đường cho cuộc sống của muỗi chúng ta.
+ mẹ là nghị lực để ta phấn đấu.
Bài tìm hiểu thêm 1
Mỗi lần trời trở lạnh lẽo là nội của tớ lại đau. Giống như các lần còn ở dưới quê, lần này cũng thế, tôi ngồi cạnh vừa nói chuyện vừa bóp chân đến nội. Thỉnh thoảng, nội mở mắt nhìn tôi cười khôn xiết hiền từ.
Năm tuổi, từ thị trấn tôi về quê sinh sống với nội theo yêu ước của bố. Cha tôi nói, nội nghỉ ngơi quê 1 mình buồn lắm, không có bất kì ai trò chuyện lúc nhàn rỗi rỗi, cũng tội. Rứa là tôi gửi hẳn về sống sống quê. Căn nhà nhỏ dại tự dưng có hai bà cháu. Phần đông lúc đi chợ xa, nội gửi tôi sang trọng bên quán ăn xóm. Mặc dù là đàn bà nhưng tính tôi thì nghịch hệt con trai nên mọi khi tôi tung tăng, chạy nhảy với lũ các bạn trong xóm về là nội lại yêu cầu lôi ngay tôi đi tắm. Tôi ghét tắm vậy cho nên mỗi lần do đó chẳng không giống nào tôi đang hành nội. Số đông lúc đàng hoàng rang, nội lại kể mang lại tôi nghe những mẩu truyện cổ tích. Chuyện cô Tấm hiền khô lành, Thạch sanh dũng cảm, chuyện thằng Lý Thông sinh sống ác… Sau những lần như thế, nội lại khuyên nhủ tôi: sau đây lớn lên cháu buộc phải chăm chỉ, nhân hậu lành, xuất sắc bụng. Gồm vậy, cháu mới được rất nhiều người yêu thương mến.
Những ngày tháng nghỉ ngơi quê, nội thường nhờ một anh hàng xóm sang dạy chữ mang lại tôi. Buổi tối, tôi thường hại ma, vùng không học bài đi ngủ sớm. Nội kiên nhẫn thắp đèn thức cùng tôi. Nội nói: rèn đường nét chữ cũng là rèn nết người cháu ạ! rứa là tôi lại cặm cụi ngồi tập viết. Nhưng cũng chính vì thế mà giờ đây tôi đề nghị cảm ơn bà bởi nếu không tồn tại những hôm bởi vậy thì chữ tôi chắc bây chừ xấu lắm. Và đặc trưng hơn là nhân giải pháp tôi sẽ ra sao?
Năm ấy, bà bầu tôi sinh thêm em bé. Lúc em cứng cáp, ba về quê nội. Bố ở lại thăm bà mấy bữa, sửa lại sản phẩm rào, lợp lại ngói mang lại bà. Cho tới ngày chuẩn bị lên thành phố, bố bảo tôi lên phía trên ấy mấy bữa để giúp đỡ mẹ tôi chăm lo em khi bố đi công tác. Tôi không muốn rời xa nội, cơ mà nội cứ dỗ dành riêng tôi lên trên ấy với bà mẹ ít ngày rồi trở lại. Nắm là tôi lại về thành phố. Lúc ba đi công tác làm việc vừa hoàn thành cũng là dịp tôi mang đến tuổi phải bước chân đến lớp. Ở quê nội ngôi trường học khôn xiết xa, nội lại già với yếu nên bố quyết định tôi không về quê nữa. Tôi đang ở lại và học nghỉ ngơi đây. Tôi đành chấp nhận. Tôi yêu thương nội lắm, hình hình ảnh nội luôn hiện lên trong lòng trí của tôi – một bạn bà hiền hậu từ, nhân hậu. Suốt trong thời gian xa nội tôi luôn luôn tự hỏi: lưỡng lự nội có biến hóa nhiều không? Tôi mong đặt mang đến nội hàng loạt thắc mắc để thể hiện niềm ước mơ được về thăm nội của tôi.
Tôi học ở tp đến năm lớp bảy thì tía đón hẳn nội ra sống với nhà tôi. Ngày đón nội, tôi theo bố mãi ra ga. Tôi vui lòng lắm. Tôi cứ mơ màng tưởng tượng về nội. Mà lại khi nội bước thoát ra khỏi toa tàu, tôi không thể nạm được hai làn nước mắt. Nội đang già hơn không hề ít so với việc tưởng tượng của tôi. Sườn lưng nội đang còng rạp xuống, da mặt nhăn nheo, duy chỉ có góc nhìn và niềm vui của nội là không nuốm đổi. Nó vẫn gợi sự nhân hậu và nhân từ như xưa.
Những hôm sau đó, tôi không đậy nổi sự vui tươi vì được sống trong khoảng tay thương yêu của nội. Nhưng nội thì có vẻ như khó khăn để gia công quen với cuộc sống thường ngày mà tôi biết là nội không hoàn toàn mong muốn. Bố cũng giống như tôi vô cùng hiểu điều này nên liên tiếp an ủi nội. Lâu dần, nội đang quen với sống vui hơn.
Giờ đây, tôi thực sự vô cùng niềm hạnh phúc vì không hẳn xa nội nữa. Nội ơi! Giờ con đã lớn, bé đã học tập Trung học tập phổ thông. Con đã dần hiểu được rất nhiều lời dạy dỗ của nội khi xưa về vấn đề rèn giũa nết người. Bé sẽ tạo cho nội vui nhìn trong suốt quãng đời từ phía trên của nội. Hy vọng sao những việc làm của nhỏ sẽ làm cho vơi đi đông đảo nhọc nhằn của nội khi xưa.
Bài xem thêm 2
Trong cuộc sống thường ngày hàng ngày, có biết bao nhiêu tín đồ đáng để chúng ta thương yêu thương và dành nhiều tình cảm. Dẫu vậy đã lúc nào bạn nghĩ về rằng, người thân yêu nhất của người tiêu dùng là ai chưa? với đa số người câu vấn đáp ấy rất có thể là ông bà, là mẹ, là cả nhà hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng rẽ tôi, hình ảnh người ba sẽ trường thọ là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi nóng tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi rủi ro mắn như những người bầy ông khác. Trong suốt cuộc đời bố chắc rằng không lúc nào được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Tư mươi tuổi khi không đi được nửa chặng đời người, cha đã đề nghị sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên kia chỉ là gần như cơn đau dạ dày, rồi sau đó lại xuất hiện thêm thêm nhiều đổi thay chứng. Trước đây, lúc còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng khá phong độ.
Thế nhưng mà bây giờ, vẻ đẹp ấy trong khi đã dần dần đổi thay: Thay vì chưng những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một trong dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi đôi mắt sâu dưới hàng lông ngươi rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên ở trên khuôn mặt sạm black vì sương gió. Mặc dù vậy, mắc bệnh không thể làm mất đi đi tính cách bên phía trong của bố, bố vẫn là một người đầy nghị lực, nhiều tự tin và hết lòng thương mến gia đình.
Gia đình tôi không khá giả, mọi giá cả trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền phụ huynh kiếm được sản phẩm ngày. Dù bệnh dịch tật, nhỏ đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên mọi cơn đau quằn quại để triển khai yên lòng mọi bạn trong gia đình, nỗ lực kiếm tiền cân bằng sức lao động của mình từ nghề xe cộ lai.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ những lúc sáng sớm cho tới lúc khía cạnh trời đã bổ bóng từ bỏ lâu. Mái tóc bố đã dần dần bạc đi trong sương sớm. Quá trình ấy rất dễ ợt với đầy đủ người bình thường nhưng với tía nó rất trở ngại và gian khổ. Hiện giờ có phần nhiều lúc buộc phải chở khách đi con đường xa, đường sốc thì các cơn nhức dạ dạy của bố lại tái phát.
Và cả gần như ngày thời tiết chũm đổi, bao gồm trưa hè nắng to ánh nắng mặt trời tới 38-48 độ C, hay số đông ngày mưa ngâu rinh rích cả mon 7, mon 8, rồi cả những tối mùa ướp lạnh giá, tía vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong muốn khách qua đường. Tôi luôn luôn tự hào cùng hãnh diện với đa số người khi dành được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, cần mẫn như vậy.
Nhưng tất cả phải đâu bởi vậy là xong. Từng ngày bố đứng như vậy thì lúc trở về những lần đau quằn quại lại hành hạ và quấy rầy bố. Nhìn khuôn mặt ba nhăn nhó lại, phần lớn cơn đau vật vã mà cha phải chịu đựng đựng, tôi chỉ biết òa lên nhưng khóc. Nhìn thấy cha như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm nghìn lần. Tía ơi, giá như con rất có thể mang mọi cơn nhức đó vào mình cố cho bố, giá chỉ như con rất có thể giúp ba kiếm chi phí thì hay biết mấy? Nếu làm cho được gì cho cha vào bây giờ để ba được vui hơn, nhỏ sẽ có tác dụng tất cả, cha hãy nói cho con được không?
Những cơ hội ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu mang đến bố, tôi chỉ ước ao với cha đừng đi làm việc nữa, tôi có thể nghỉ học, bởi vậy sẽ tiết kiệm chi phí được túi tiền cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh dịch cho bố. Tuy thế nếu nhắc tới điều đó chắc chắn là tía sẽ bi tráng và thuyệt vọng ở tôi các lắm.
Bố luôn luôn nói rằng ba sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để hoàn toàn có thể nuôi công ty chúng tôi ăn học thành người. Bố rất xem xét việc học tập của bọn chúng tôi. Thời xưa bố học tập rất tốt nhưng công ty nghèo ba phải ngủ học. Vào mỗi tối, lúc còn nỗ lực đi lại được, bố luôn luôn bày dạy mang lại mấy người mẹ học bài.
Trong đa số bữa cơm tía thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người làm sao để cho phải đạo. Tôi phục cha lắm, cha thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng ngàn câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…
Chính vày vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập tập. Tôi sẽ làm một chưng sĩ với sẽ chữa dịch cho bố, đang kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong TS của bố. Tôi luôn biết ơn ba rất nhiều, tía đã dành cho tôi một tuyến phố sáng ngời, vì chưng đó là con đường của học tập vấn, chứ chưa hẳn là tuyến phố đen buổi tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn luôn lấy mọi lời cha dạy nhằm sống, lấy cha là gương sáng nhằm noi theo.
Và tôi khâm phục không những bởi bố là một người tốt giang, là một trong những người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì cần mẫn mà còn bởi giải pháp sống lạc quan, vô tứ của bố. Mặc dù những thời gian thư thả của bố còn sót lại rất không nhiều nhưng tía vẫn trồng và âu yếm khu sân vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.
Những giỏ phong lan có khi nào bố quên mang đến uống nước vào từng buổi sáng; rất nhiều cây thiết ngọc lan có khi nào mang bên trên mình một cái lá héo nào? phần đa cây hoa lan, hoa nhài có lúc nào không tỏa mừi hương ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay êm ấm chở che, chuyên sóc, không đông đảo yêu hoa mà ba còn rất thích nuôi cồn vật.
Tuy nhà tôi khi nào cũng có hai chú chó nhỏ và một chú mèo và có những lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim rất đẹp nữa. Cùng hơn thế, vào suốt hơn năm năm trời thông thường sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nói đến cái chết, nhưng điều này không đồng nghĩa với vấn đề trốn né sự thật, bố luôn đối mặt với tử thần”, bố luôn luôn dành thời gian để hoàn toàn có thể làm được tất cả mọi bài toán khi không quá muộn.
Nhưng cuộc đời bố lúc nào cũng đầy đau khổ, khi cơ mà cả mái ấm gia đình đã dần dần khá lên, khi các chị tôi đã rất có thể kiếm tiền, thì cha lại bỏ bà bầu tôi, quăng quật mẹ, bỏ mái ấm gia đình này để ra đi về trái đất bên kia. Bố đi về một chỗ rất xa nhưng không bao giờ được chạm mặt lại. Lúc này khi tôi vấp váp ngã, tôi sẽ bắt buộc tự đứng lên và đi tiếp bởi đôi chân của mình, bởi tía đi xa, sẽ không hề ai nâng đỡ, bịt chở, khích lệ tôi nữa.
Bố bao gồm biết chăng địa điểm đây con đơn độc buồn tủi 1 mình không? vì sao nỡ bỏ nhỏ ở lại nhưng mà đi hả bố? Nhưng nhỏ cũng cảm ơn bố, tía đã cho bé thêm một bài học nữa, đó đó là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì sẽ có, hãy yêu thương những người dân xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan liêu tâm, chăm lo cho bố của mình, tha thứ mang đến bố, khi bố nóng giận cùng nỡ mắng mình bởi bố luôn luôn là người yêu thương tốt nhất của chúng ta.
Bố ra đi, đi mang đến một nhân loại khác, ở địa điểm đó tía sẽ không thể bệnh tật, đã thoát khỏi cuộc sống thường ngày thương nhức này. Và tía hãy yên tâm, con sẽ luôn luôn nhớ phần nhiều lời dạy dỗ của bố, sẽ luôn luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, đang sống theo gương sáng sủa mà ba đã rọi con đường cho con đi. Hình hình ảnh của tía sẽ luôn luôn ấp ủ trong trái tim con. Phần đa kỷ niệm, hầu hết tình cảm bố giành cho con, nhỏ sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như bao gồm linh hồn của mình.
Xem thêm: Bob Has A Bad Lung Cancer And His Doctor Has Advised Him To__________
Bài xem thêm 3
Thế nhưng mà đã nhì năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình thương ông dành cho cháu, hồ hết ngày tháng sáng chóe khi mà cháu chưa mất ông tuy nhiên nó cũng đã xóa đi phần làm sao nỗi đau, nỗi nhớ với lòng xót xa của cháu. Ôn vẫn ra đi thật vơi nhàng cùng thanh thản, tưởng như chỉ là một trong giấc mơ, cơ mà nào gồm phải cùng nỗi nhức lại quặn thắt trong lòng.
Nhưng thôi, khi kể về ông, ko nên nói tới những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nói đến một tấm gương sáng sủa ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên trở ngại và chế tạo đó là 1 trong tài n